Ký ức mưa

Đầu hè, không nghĩ là sẽ có trận mưa dai dẳng đến thế. Những chiếc xe khách ào đi trong mưa, để lại một làn nước mỏng . Những chiếc ô xanh đỏ từ từ trôi trong mưa. Dưới mưa, con người như hiền hoà hơn, phố xá như trầm tư hơn. Và lòng vỡ toang vì kỷ niệm.

Những ngày mưa ấu thơ. Mưa nhỏ giọt từ mái nhà tranh, thành dòng trong vắt. Mẹ bảo: nước mưa là nước mắt của trời, tinh khiết lắm. Nên nhà có được thùng chứa nước nào, mẹ đem hứng nước mưa bằng hết. Nước mưa đun lên, uống ngọt đầu lưỡi lạ kỳ (Bây giờ, cứ mỗi khi uống một ly nước máy hăng hăng mùi thuốc tẩy, lại thấy thèm da diết một ly nước mưa ngọt lịm thưở nào). Hai chị em đầu trần dưới  mưa, cười trong vắt. Từng dòng mưa mát lành chảy tràn qua mặt, nghe đất trời tan trong một nỗi bình yên. Bây giờ em gái đã xa xôi, mang theo cơn mưa trong vắt thuở ấy. Em gái ơi, trên cõi cao kia mà nhìn xuống, em có thấy những giọt nước mắt?

Những ngày mưa thiếu nữ. Con đường đến trường đỏ quạch , những gót chân đỏ quạch. Nước ào qua con đường nhỏ, hất lên từng giọt  li ti theo từng bước chân. Những chiếc lá bạch đàn vương lên con đưởng sỏi nhỏ, trắng xanh như bàn tay trong mưa. Lớp học cấp bốn tuềnh toàng, mưa giọt tứ phía. Bàn ghế xếp gọn lại vào giữa lớp tránh mưa, nên chỗ ngồi gần hơn. Nghe thoảng một hơi ấm. Thấy lấp loá một ánh mắt. Ánh mắt mơ màng trong mưa, không ngờ neo đậu lâu đến thế trong ký ức. Rồi  người cũng xa, cơn mưa học trò cũng chỉ là kỷ nịêm.

Những mùa mưa ở Huế. Mưa triền miên, phố xá buồn hiu hắt. Ở Huế mới biết thế nào là ngập đường vì mưa. Anh bạn của K. lội nước, bắt về một mớ cá nhảy lên đường. Cười bung phòng ký túc. Tuổi trẻ, tiếng cười trong mưa vẫn vui thế. Nhưng niềm vui cũng qua mau. Những ngày mưa ở Huế, dai dẳng, rả rích, ngồi nghe mưa gõ trống trải cả lòng mình. Mưa, mới thấy người không đủ đầy cho ta. Giật mình vì nghe câu nói từ anh bạn của Q. Giật mình, vì khoảng trống mà mình muốn giấu đi, sao có người chỉ một thoáng nhìn mà thấy? Hay vì mưa? Vì mưa mà đôi mắt mình bỗng trở nên thành thực bất ngờ?

Sau nhiều năm, cũng lại là một ngày mưa. Mùa đông. Quán vắng. Cửa kính trong suốt, từng dòng hạt mưa trong veo lăn dài như nước mắt. Mưa làm ngày dài hơn. Mưa làm lòng mềm đi. Mưa làm bàn tay ấm. Mưa làm một phút giây bỗng trở thành cả cuộc đời. Để nhớ. Để có những “buổi chiều ngồi ngóng, những chuyến mưa qua”, để có lúc “thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về”.

Mưa hai ngày ròng rã. Nhật Lệ mờ nhoà vì mưa. Lòng người mờ nhoà vì kỷ niệm. “Sẽ quên hết nếu trời không bao giờ mưa nữa”. Nên làm sao quên?

Tháng Năm. Mưa làm nhớ một mùa đông. Hay nỗi nhớ làm mùa đông trở lại?
Lại nhớ câu nói của mẹ, mưa là nước mắt của trời. Nước mắt trời ngọt đầu môi. Sao nước mắt đời lại mặn?
02/05/2010
 Minh Ngọc
THPT Chuyên Quảng Bình