Nơi bình yên

Mỗi lúc hoang  mang giữa cuộc đời, ký ức lại dẫn em về với một thung lũng bình yên.  Thanh khiết, trong xanh, yên ả, nơi đó là tuổi thơ em.

Men theo một con đường nhỏ luồn dưới những tán lá ken dày, bước lên một bờ đê chi chít  cỏ may, trải ra trước mắt là một thung lũng nhỏ. Cỏ rất xanh, xanh và yên lành đến không ngờ. Có một khóm tre lạ kỳ chẳng biết có từ bao giờ, ngay giữa thung lũng nhỏ, như một búp nấm xanh. Cuối thung lũng là một vạt rừng, những mùa hè của em ngập tràn hoa dành dành nở trắng, hoa mua tím nao lòng. Mùa hè ở thung lũng không gay gắt, vì lá rất xanh, vì hoa rất dịu, vì khe suối ngọt lành. Những trái sim tím, những chùm muồng đầu mùa, những hạt dâu chín đỏ đã mê hoặc tuổi thơ em. Sỏi đá miền gió Lào cằn khô, kỳ lạ thay lại kết nên hoa thơm trái ngọt, làm đầy ắp tuổi thơ . Nắng và gió miền Trung chỉ đủ để nuôi những vạt rừng lúp xúp, không mỡ màng rực rỡ, nhưng da diết biết bao nhiêu. Không có những tán lá thật cao thật rộng, chỉ là những lùm cây xâm xấp bước chân em, vươn cánh ta ra, là chạm đến. Trong tầm tay thôi anh, như vươn tay ra, là chạm đến hạnh phúc rất thật,  như vươn tay ra, là chạm đến niềm vui rất thật.

Những mùa đông. Gió hun hút thổi. Cái lạnh miền Trung cắt da làm khô cong những chùm lá. Thung lũng nhỏ vắng hoe bóng người, chỉ màu xanh vẫn bình yên trải rộng. Những vạt đồi cho em gốc dành dành thắp lửa suốt ngày đông. Khói hun cay mắt, phảng phất mùi hương dành dành nồng nồng, cay cay, ấm áp. Mùa đông không lạnh ở trong lòng.

Hai mươi năm bươn chãi với cuộc đời, một buổi chiều trở lại con đường về thung lũng. Vật đổi sao dời, ngẩn ngơ em đứng giữa đồi thông mới. Bờ đê hoang lạnh, chỉ còn cỏ may vẫn vương víu chân người. Để em biết, tháng năm qua đi làm sao mà níu nổi, chỉ ký ức là đằm sâu, là khắc khoải. Để em biết, còn một nơi chốn đi về. Cỏ may xao xác, nhắc em những mùa hè dịu êm với màu hoa dại, nhắc em mùa đông ấm áp mùi hương của khói,  nhắc em tiếng cười trong veo không vướng bận nỗi đa đoan, nhắc em ánh mắt yên lành không giông bão.

Vật đổi sao dời, nhưng thung lũng bình yên không mất.  Làm sao mất được phải không anh, khi hồn em vẫn trở về giữa những ngày hoang vắng. Làm sao mất được phải không anh, khi em vẫn da diết hình dung, một buổi chiều cùng anh trên triền đê lộng gió, nghe núi đồi hát một khúc bâng khuâng, ngắm màu xanh  thanh thản, nhấp chút hương vị của sim chín đầu mùa, kể anh nghe tuổi thơ em trong lành cùng hoa cỏ. Giông bão sẽ lùi lại phía sau anh và em, sẽ lùi lại phải không anh?

Có một nơi bình yên cho em trở về .

Mùa hạ 2009
Minh Ngọc
THPT Chuyên Quảng Bình